Tin tức
17 NĂM LẨU NẤM GIA KHÁNH - HÀNH TRÌNH LAN TỎA YÊU THƯƠNG ( Bá Trường )
Nhân sự: Đinh Bá Trường Vị trí: Phụ bếp Cơ sở: Vũ Phạm Hàm LẦN ĐẦU “RA TRẬN” NGOÀI SẢNH
Làm phụ bếp, em quen với việc đứng sau hậu trường nơi nóng nhất, bận nhất nhưng cũng yên bình theo cách riêng. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại ra sảnh, tay bưng khay, miệng cười chào khách như các bạn phục vụ. Vậy mà hôm ấy, em đã bước ra khỏi bếp và nhận lại một kỷ niệm không bao giờ quên.
Hôm đó khách quá đông, ca sáng gần như quá tải. Chị quản lý chạy vào nói: “ Trường ơi, bếp hỗ trợ giúp chị bàn nhé!”. Em vừa bất ngờ, vừa hồi hộp. Tay thì quen cầm muôi, nay lại phải cầm khay, cứ run run như lần đầu đi làm.
Em vẫn nhớ bàn đầu tiên em phục vụ là nhóm anh chị trong cùng một cơ quan đi liên hoan. Ai cũng vui vẻ, nói cười rôm rả. Em hồi hộp lắm, sợ làm rơi, sợ phục vụ không khéo, sợ khách không hài lòng. Nhưng điều bất ngờ là, khi bữa ăn kết thúc, một chị trong đoàn gọi em và một bạn khác lại, cười bảo:
“Cảm ơn hai em nhiệt tình nhé. Không có các em chắc hôm nay thiếu vui!”
Rồi chị rút từ túi ra hai quả táo, nói:
“Không có gì to tát, tặng mỗi chú một quả lấy may, ăn cho ngọt, làm việc vui nhé!”
Quả táo đó nhỏ thôi, nhưng với em là lời khen lớn. Nó không chỉ ngọt bởi vị táo, mà còn bởi sự ghi nhận dành cho người làm bếp lần đầu ra phục vụ.
Cả buổi hôm đó, em chạy bàn cùng các bạn, vừa phục vụ vừa học cách cười tươi, cúi nhẹ, để ý từng cái đũa cái chén. Em về mệt rã người, chân mỏi nhừ… nhưng lòng lại vui lạ thường. Vì lần đầu tiên em thấy được ánh mắt hài lòng của khách, không phải từ bếp nhìn ra mà là từ bàn nhìn thẳng vào mắt mình.
Từ hôm đó, em hiểu thêm một điều: mỗi vị trí trong nhà hàng đều quan trọng. Dù là trong bếp hay ngoài sảnh, ai cũng đang góp phần vào một trải nghiệm trọn vẹn cho khách hàng. Và hơn cả công việc, ở Gia Khánh, điều quý giá nhất là sự gắn kết giữa người làm, giữa các bộ phận, và giữa chúng em với những vị khách dễ thương như vậy.
Gia Khánh đã cho em không chỉ kỹ năng nghề bếp, mà còn là trải nghiệm lần đầu bước ra vùng quen thuộc để học, để hiểu và để trưởng thành.
17 năm của Gia Khánh là hành trình của rất nhiều người mỗi người một việc, một vai trò, nhưng đều chung một tấm lòng. Em tự hào vì mình tuy là phụ bếp, nhưng có một lần được “ra bàn” và mang theo một kỷ niệm đáng nhớ suốt đời.

GIA KHÁNH – 17 TUỔI RỒI ĐÓ!
Mười bảy tuổi – tuổi vừa chớm lớn,
Gia Khánh mình… vẫn ham vui như thường.
Lẩu còn sôi, chuyện vẫn chưa ngừng,
Khách chưa vào đã nghe lòng nôn bụng.
Ngày xưa ấy, vài cái bàn lặng lẽ,
Giờ khắp nơi… nhìn đâu cũng thấy người.
Nhân viên cũ, giờ lên chức “sếp ơi”,
Mà vẫn giữ cái tình thân mộc mạc.
Có hôm đông, đứng bếp mồ hôi chảy,
Mắt nhìn nhau: “Ráng tí nhé, gần xong!”
Rồi hôm khác, khách khen: “Quán này ngon!”
Thấy tự dưng tim ấm hơn bếp lửa.
Bao kỷ niệm – có vui, có cả khùng,
Có hôm họp mà quên… mất mục tiêu chính.
Có hôm hát… dở tệ mà ai cũng vỗ tay,
Chắc vì thương, không ai nỡ chê cả.
Gia Khánh đó – không chỉ là cái quán,
Mà là nhà, là thanh xuân, là tình bạn.
Là nơi dạy ta kiên nhẫn mỗi ngày,
Và hiểu rằng: bền vững đến từ “gắn bó”.
Mười bảy tuổi – còn trẻ, còn mộng mơ,
Chúc Gia Khánh thêm trăm năm rực rỡ.
Tụi mình vẫn bên nhau – như bây giờ,
Vừa làm việc, vừa… ăn lẩu chứ